Yêu thì yêu được nhiều năm
Đã có 899 người xem
1. Thật kinh ngạc! Cô gái tỉnh dậy sau cơn hôn mê, thấy trên người không một mảnh quần áo. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
2. Chân tướng rốt cuộc là như thế nào? Nữ chính ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm lại vô cùng hỗn loạn, cô là một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng hay là một con mèo hoang giảo hoạt?
Trích đoạn:
Tạ Vũ Kiều mơ màng tỉnh dậy, cô nhìn thấy một chiếc đèn chùm pha lê màu xanh trên trần nhà, ánh lên vẻ quyến rũ mờ ảo.
“Đây là đâu?”
Tạ Vũ Kiều giật nảy mình, ngồi dậy khỏi chiếc giường lớn mềm mại, ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Dưới thân cô là một chiếc giường lớn mềm mại, tấm trải giường trắng muốt mềm mại đột nhiên tuột khỏi ngực cô, lộ ra bầu ngực đầy đặn trắng như tuyết.
“Á!”
Tạ Vũ Kiều vội vàng kéo tấm ga trải giường màu trắng, ôm chặt vào ngực.
Cô nhìn xung quanh, may quá, không ai nhìn thấy cảnh này.
"Trời ạ, đây là đâu? Chẳng lẽ mình bị bắt cóc?"
Thần kinh Tạ Vũ Kiều vô cùng căng thẳng.
Vừa cố gắng tìm lại trong kí ức, cô vừa tiếp tục quan sát căn phòng xa lạ và sang trọng này.
Cô muốn tìm cửa để chạy trốn.
"Cô Tạ, cô tỉnh rồi, còn đau đầu không?"
Bỗng một cô phục vụ mặc đồ công sở nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, hai tay chắp lại, cung kính hỏi.
"Đầu? Đau? Đầu tôi ư?"
Vừa bị hỏi như vậy, Tạ Vũ Kiều mới bắt đầu cảm thấy một cơn đau dữ dội ập tới, đầu cô dường như muốn nứt ra! Cô không nhịn được, áp tay phải lên trán. Làm sao vậy nhỉ? Sao đầu mình tự dưng lại quấn một lớp băng dày? Lại sờ sờ, trên trán có một cục u sưng tấy, đau đớn vô cùng. Cùng lúc đó, cô cảm thấy từng tấc cơ, từng tấc xương trên cơ thể dường như vừa bị hơn chục cây gậy đánh vào người, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Cô Tạ, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, thiếu gia đang gấp gáp lắm đấy, bây giờ cô đã tỉnh lại, ngài ấy cũng có thể yên tâm rồi.” Người phục vụ mỉm cười nhìn Tạ Vũ Kiều, như đang chiêm ngưỡng một đóa hoa vừa nở, cứ nhìn trái ngắm phải không thôi.
“Ồ, vậy sao?” Tạ Vũ Kiều còn đang méo miệng vì đau đầu, cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi.
[Triển khai]
Sách liên quan đến tác giả